Dưới tán lá cây rợm mát giữa trời nắng gắt như đổ lửa, ở một góc nhỏ của vỉa hè là hình ảnh cụ ông nhường từng miếng thịt, miếng rau với cụ bà ấm áp vô cùng. Và dường như nó cũng khiến cái nắng Sài Gòn cũng trở nên bớt gay gắt đi.
Thấy có người tới hỏi thăm, 2 cụ vui vẻ trò chuyện, vừa ăn ông vừa tâm sự về cuộc đời lắm nỗi truân chuyên của mình. Năm 8 tuổi ông cùng ba mẹ vượt biên qua Việt Nam với hy vọng về một cuộc sống tốt hơn.
#Bảy_Sào, #Sóc_Trăng là nơi ông còn nhớ mãi vì gắn liền với tuổi thơ của mình. Được vài năm thì ông cùng bố mẹ di chuyển lên Sài gòn và sống tại cư xá #Phạm_Ngũ_Lão, Q.1. Nói đến đây ông nghẹn lòng, quay mặt đi, lau dòng nước mắt của một người đàn ông tưởng như rất mạnh mẽ ở cái tuổi U90.
Cụ bà ngồi kế bên đặt tay lên vai ông dường như hiểu thấu được nỗi đau sâu thẳm mà ông hằn cố gắng giấu đi. Buổi nói chuyện lặng đi và buồn hẳn…

Ông kể ông từng có vợ kém 7 tuổi và có 4 người con, 2 trai 2 gái. Ông bắt đầu đọc vanh vánh tên #Trần_Liên, #Trần_Lan, #Trần_Tài, #Trần_Vinh. Vợ cũ là #Hà_Muội



Bao năm trôi qua trong sự cô đơn, cuối cùng khi được trả tự do thì gia đình nay đâu rồi?

Và cũng chính từ đây, ông trở thành người vô gia cư.

Cách đây 3 năm, ông gặp bà, 2 con người với cùng một số phận đã chọn cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn lúc về già, mà mái nhà là trời rộng và những mái hiên ngoài lề đường.
Trời bắt đầu đổ cơn mưa, ông bà vôi vàng đẩy chiếc xe cồng kềnh để tìm nơi trú tạm. Mưa chiều nay nặng hạt, nặng lòng với cuộc đời đầy trắc trở của ông và bà…



—————————————————————-






